Đang ở căn-tin trường, chuông điện thoai reo lên những giai
điệu thân quen, tôi bấm nút và lên tiếng:
-
Alo,
Giang nghe !
-
Dạ,
thầy hả thầy? – Một giọng nữ có vẻ hơi run.
-
Ừa,
có gì không em?
-
Dạ
thầy có ở trường không, thầy chạy lên phòng 21 dùm em, xem ở hộc bàn 4, dãy
ngoài cửa có cái ví nào để quên không thầy? Hình như em bỏ lại, sáng nay học 2
tiết em về luôn”.
Tôi
lật đật chạy lên cầu thang, băng qua mấy dãy phòng đến phòng 21, vì sợ chậm
chân thì sẽ bị mất ngay. Cúi xuống hộc bàn: “Ồ, nó đây rồi”
Cái ví tiền bị tróc một ít lớp da
bên ngoài.
Tôi gọi điện hỏi lai em, ví có gì
quan trọng không, em nói có một ít tiền và giấy CMND, thẻ sinh viên và bằng lái
xe. Em nhờ tôi kiểm tra dùm có những thứ vừa kể không, để em yên tâm
Tôi thở phào nhẹ nhỏm vì tất cả
những thứ ấy đều có đủ, nhưng ...
Những tờ tiền trong
ví, hai tờ 20.000 đồng, một vài tờ 2000 đồng và 1000 đồng, hai tờ 500 đồng. Tất
cả những cái đó, được em xếp gọn gàng,
phẳng phiu và để trong ví một cách ngăn nắp. Có lẽ trong ví ấy, số tiền trên là
không quan trọng bằng những thứ còn lại, nhưng nhìn cách xếp tiền trong ví của
em, tôi chợt thấy chạnh lòng, những tờ tiền được xếp rất trân trọng.